Thứ Sáu, 8 tháng 7, 2011

[Long fic ] Địa Ngục Tuyết Trắng

* Author: Nunnie Hâm xD~
*Category: LongFic
* Rating: M
*Parring: KyuMin Only kyuMin♥
*Disclaimer:Họ thuộc về nhau nhưng số phận là do tác giả!Hành hạ họ là quyền của tác giả =]
*Summary: Tình yêu có thể phá ranh giới giữa Trần Gian và Địa Ngục?Liệu Sự lệ thuộc có vượt qua Tình *yêu?
*Status: on going
*Note: Viết nhân ngày 13.7 ~.I'm KyuMin Bias :">.HOPE U ENJOY ~xD 137 :-*
*Warning: Sone-ELF vui lòng Back au không chắc có S9 hay không nhưng au xin cảnh báo trước ~!


Chap 1
U….U…U…..U
Tiếng gió lạnh thoáng qua trên một núi nhỏ đang bị sương bao phủ !
“Cốc…cốc…”-Tiếng người đập cửa inh ỏi làm xua tan cả không gian vắng lặng
-Ai vậy?-Chàng trai ngạc nhiên mở cưa và cũng ngạc nhiên khi thấy người con gái đưng trước mặt mình !
Cô gái ấy có đôi cánh trắng như tuyết cùng với khuôn mặt thon đẹp.Đôi mắt long lanh tựa nước hồ thu thoáng nét buồn man mác.Sống mũi cao thon và đôi môi hồng chúm chím .Làn da dường như cùng màu với đôi cánh,quả là một nét đẹp tuyệt trần ! Ai gặp cũng phải phút chốc siêu lòng….
-Ôi không! Công chúa Hwang Ah đấy à?Người xuống đây có việc gì?
-Ta sẽ  đi cùng anh
-Cùng đi ư?….Mà đi đâu?
-Xuống trần gian…!
Chàng trai gựng lại khi nghe nói thế.Đôi mắt vừa vui mà cũng vừa buồn.Ánh nhìn bất lực khi mình không thể mang người yêu cùng về trần gian
-Tôi..vì linh hồn bị lạc xuống đây do sai sót của phán quan nên mới được trở lại trần gian.Nhưng còn công chúa không phải người từ thiên đìnhđược phái xuống thành hôn với vua âm giớ sao?Làm sao người có thể bỏ đi đươc?
-Ta không yêu Ma vương,hôn lễ này là thủ tục đặt ra giữa thiên đình và địa ngục để duy trì cõi âm dương.Ta chưa bao giờ muốn thế này.Xin hãy mang ta theo với….
Chàng trai chỉ biết câm lặng nhìn người yêu của mình nói.Thật khó khăn để quyết định có nên cùng Công chúa trở về trần gian hay không….
-Không được.Nếu thiên thần từ bỏ thân phận của mình để xuống làm người phàm thì sẽ bị trừng phạt.Tôi xin lỗi nhưng người hãy quay về đi
-Ta yêu anh
Ba từ làm xao động trái tim chàng trai.Phải rồi đó là  YÊU nhưng ranh giới giữa hai người cách xa quá và vỗn dĩ chẳng thuộc về nhau.Làm sao thiên thân có thể yêu người phàm được cớ chứ?Đúng không bao giờ phá bỏ được sự thật đó.Nhưng biết đâu chuyện của chúng ta sẽ là cổ tích có thật?!
-Anh không yêu ta sao?
-Không bao giờ có chuyện đó!Ta cũng yêu nàng!Yêu cứ cái nhìn đầu tiên! Ta muốn nàng là của ta…
Chàng trai vội ôm lấy người yêu của mình như một sự thanh minh.Bao nhiêu kìm nén giở được bộc lộ ra hết.Muốn hét lên từ Yêu thật to!
Hạnh phúc trong vòng tay mạnh mẽ kia,cô gái hay chính là nàng công chúa Hang Ah bỗng rơi lệ:
-Vậy từ giờ chúng ta hãy trở thành vợ chồng nhé!Chàng sẽ là chồng của ta!Han Su ah~ ngay bây giờ chúng ta hãy đi ngay đi ! Nhanh lên kẻo không kịp
Chàng trai ngạc nhiên ngệch mặt ra chờ câu giải thích
-Ngày mai là đến hôn lễ rồi,ta sẽ không thoát khỏi sự giám sát nghiệm ngặt của đội quân âm giới đâu.Rồi cả anh cũng không thể mang ta đi cùng vì cửa địa ngục sẽ bị đóng lại-Vừa nói công chúa vừa kéo tay chàng trai hối thúc.
-Được rồi.Hãy xuất phát ngay trước khi cai ngục phát hiện
Nụ cười mãn nguyện nở trên môi hai người.Cùng nắm tay nhau bắt đầu một cuộc sống mới và cuộc sống ấy đã gây nên sóng gió kéo dài.Một ân oán giữa Địa ngục Thiên đình và Trần gian!
Nơi con núi nhỏ đó phát ra anh sáng của chiếc dây chuyền đã bị mất một nửa….Sợi dây mà ai cũng muốn chiếm đoạt!
———————————————–
Trần gian….
18 năm sau
“Đóng cửa trường”
“Đợi đãaaaaaaaaa”
RẦM
-Ui da…THÀNH CÔNG
-Hiii thầy ơi hôm nay em không trễ,phải không ạ?-Cậu nhóc nhỏ nhắn cười rộng cả mang tai nói với thầy bảo vệ của mình.Mặc dù trong tình trạng hun đất nhưng vẫn rất tự tin và tươi tắn.Cậu nhóc còn mang theo cả khoai tây chiên nữa mà =.=.Chỉ tội nó cùng số phận với cái mặt của cậu thôi.
-HỪM..Coi như em may đấy…Dọn sạch sẽ mau lên
-Vâng ạ-Cậu ngoan ngoãn dọn sạch trong ánh nhìn ” hâm mộ ” của lũ bạn.Hâm mộ là phải khoai tay trộn với nền đất mà vẫn ăn được.Chưa hết học sinh kiểu gì chẳng biết nhưng  đi trễ mất 363 ngày rồi còn cộng thêm thành tích “đáng nể”: Kiểm tra tất cả các môn đạt Trứng ngỗng và cậy gậy.May mắn thì là con 5 to tướng =.=.Các bạn biết đó là ai không?Chính là LEE SUNG MIN,17 tuổi.Nhìn sơ qua ai cũng nghĩ bình thường nhưng ngắm kĩ thì đó là nét đẹp tựa tranh.Với ý nghĩa là ÁNH SÁNG RỰC RỠ cậu còn có một sự đặc biệt là DA TRẮNG NHƯ TUYẾT.Phải da cậu rất trắng, trắng mịn là đằng khác…Cậu có nét đẹp như con gái nếu không muốn nói là con gái.Đôi mắt tròn đen láy nhìn như vì sao,đôi môi hồng quyến rũ…nếu có tả nữa thì au chỉ muốn rệp bạn chẻ này thôi =.=
Hôm nay quả là ngày xui của cậu tránh được vỏ dưa lại gặp vỏ dừa.Không bị đi trễ thì cũng bị hạng nó đè chết.Học kì 1 đều hai lần hạng bét,bây giờ cũng thế chắc cậu tu sớm luôn quá:
-Chời ạ…ông trời ông không mở đường sống cho mình…
Trong khi cậu đang nước mắt ngắn nước mắt dài thì đám bạn của cậu lại được bữa chọc quê
” Chúc mừng cậu 2 lần liên tiếp đội sổ ” “SungMin à thành tích thật đang nể” “Hê hê có món gì đấy?Cho mình ăn với nào?”… vân vân và vân vân.Những câu nói bất hủ mà cậu nghe muốn phát ngán đến thuộc luôn cả rồi.
————–HỌC SINH LEE SUNGMIN ĐẾN PHÒNG GV NGAY——————-Thầy chủ nhiệm
Cái bảng to đùng trước cửa lớp khiến SungMin muốn lòi cả con mắt ra.Thật là đau khổ khi “vinh dự” gặp ông thầy đầu hói kiu tuê đó.Chắc hẳn cậu sẽ thê thảm tả tơi như cái bánh bao chìu cho xem.Nhưng dù muốn hay không thì cậu cũng phải lết xác lên nơi Địa ngục đó-Với SungMin thì phòng GV chính là Địa ngục trần gian.Trước giờ cậu vốn không tin cõi âm dương hay đúng hơn là THIÊN ĐÀNG và ĐỊA NGỤC.Đối với cậu Địa ngục duy nhất là cái nơi cậu sắp đến kia.Không có chảo dầu hay răn rết,lửa đốt.Chỉ có một ông thầy lang băm giống linh hồn kia thôi
-Vào rồi sao SungMin?
-Vâng em đây ạ!Em đã cố gắng lắm mà..
Chưa nói hết câu thì đã bị thây ngăn lại bằng những bài thơ con cá dài dai dở…
-Rốt cuộc em có ôn thi không vậy
-Có có ạ
-Tôi không hiểu em có phải là anh em sinh đôi với SungJin không nữa.trong khi em em học tốt còn đạt kết quả cao đằng này…
-Em có ôn thật mà,ôn đến nửa đêm luôn…
-Lo ôn hay em lo chơi đây?Trời ơi sao tôi lại dậy một đứa học sinh như em chứ….
-Ai biểu thầy dạy em chi,em đã cố hết sức rồi mà…

Cứ thế mà cuộc ẩu đả diễn ra người hỏi người trả lời.Mà còn hơn là cãi nhau nữa.Nếu người ngoài nhìn vào không ai nghĩ đến học sinh và thấy giáo đang nói chuyện với nhau đâu.Căn phòng nó muốn nổ tung lên rồi!Khoảng 1 tiếng sau mọi chuyện kết thúc với cái cục U to tưởng trên đầu của Sungmin.Cậu méo xẹo cái mặt xuống và kể lại sự tình cho thằng bạn thân thì bị nó cười cho thúi mặt
-Hahahaaaaaaaaa chết cười với cậu mất.Biết tính thầy rồi mà còn cãi tay đôi với thầy làm chi.Bị đánh rồi kìa.Một cục to đùng luôn mới ghê chứ hahaaaaaaa
-Ếh~ quá đáng vừa thôi nha bạn bè mà thế hả,đau muốn chết luôn rồi nè
SungMin và cậu bạn đi dọc hành lang chủ yếu tám chuyện đúng hơn là về cái cục U to tướng trên đầu SungMin.Bôi dầu 13 ngày mới xẹp nổi quá.Đang đi thì cậu đứng khựng lại chẳng phải bị ai oánh nữa đâu mà là do cậu gặp đứa em trai của mình
-Oa ~ Em trai cậu đây sao? Đẹp trai thế ! mình muốn kết thân quá đi mất
-Ừm em mình!Hì hôm nào mình cho nó gặp cậu ha!
SungMin liền chạy vào chỗ đứa em gái của mình.Đứa em ấy tên là Lee Uri có nét đẹp sắc sảo làm cho bọn con trai trong trường đổ đứ đừ đư cả lũ ra.Uri cũng rất thông mình nói chung khác xa với cậu anh trai SungMin
-Yahoo!SungJin ah~-SungMin làm mặt cún con nhanh nhảu ,vẫy vẫy cánh tay của mình và hét to để gọi SungJin nhưng ngược lại với điều ấy SungJin lại quay lưng đi không thèm nhìn mặt SungMin.Cậu cùng người yêu vào lớp và đóng cửa thật mạnh :” CẠCH”
-Chắc là không nghe thấy rồi!-SungMin cười ngơ tự xoa đầu mình….
-Ai goo~ sao mà không nghe được chứ,giọng cậu như còi tàu ý.Chắc là làm lơ cậu rồi !.Đẹp trai mà khó gần quá!Chơi với cậu là vui nhất
-Ừm ừm !!!!!!
-Mà SungMin này ra về đi xem Film với mình không?Film hay lắm đó
-Thôi mình không đi đâu
-Sao ế?Hai đi coi Super Junior hát nhé.Tớ thấy có người giống cậu lắm đó haha
-Không!Tơ phải qua chỗ mẹ tớ
-Lại qua nữa hả?Mẹ cậu thế nào rồi?
-Vẫn như thế!Thôi mình vào lớp nào
Hai người khoác vai nhau rôm rả vào lớp….
5:OO PM
Bệnh viện Seoul
-Chị ơi!Ba em đâu ạ?!-Cậu cầm trên tay một đống trái cây vừa nói vừa đặt lên bàn.Đâylà phòng của mẹ cậu.Cậu sang thăm ba của mình rồi mới qua phòng mẹ nào ngờ không thấy…
-Ba em đi đâu đó khoảng hai tiếng rồi.Có chuyện gì thì cứ gọi chị nhé!-Chị y tá tận tình trả lời rồi đi ra khỏi phòng để lại sự yên tĩnh.Vỗn dũ bệnh viện cần yên tĩnh…
-Vâng ạ.Cảm ơn chị
Cậu tiến lại gần giường bệnh của mẹ mình…
” Beak Hwang Ah”
-Mẹ! Mẹ có chán không?Hôm nay trời đẹp thật…nhưng…thật ra là rất nắng.Chắc mặt trời gần trái đất lắm rồi-Vừa nói cậu vừa vén màn và mở cửa sổ.Nắng chiếu những tia ấm áp sưởi ấm cả căn phòng…
-A~ Hôm nay con không bị trễ đó mẹ.Mẹ thấy con có giỏi không?!!!!Thực ra là may mắn thôi ạ.Hay mẹ ăn trái cây nhé.Mẹ thích ăn táo nhất mà!
-Ừm…còn gì nữa không nhỷ?…-Câu giơ tay lên tự cốc đầu mình một cái…Hôm nay có kết quả thi rồi đó.Chắc mẹ thắc mắc con đạt hạng mấy phải không ạ?!!!…Thôi mẹ đừng biết thì hơn…
-Mẹ! Mẹ vẫn ngủ sao?Mẹ đã ngủ rất lâu rồi
Nhưng câu nói vu vơ không có người trả lời.Câu im lặng nhìn mẹ,gương mặt buồn đi.Những câu hỏi,những lời nói mỗi ngày dành cho mẹ nhưng vốn người không hề nghe.Bởi lẽ mẹ của cậu 1 năm trước bị tai nạn giao thông nên cứ ngủ thế này.Mẹ cậu bị tổn thương não….giấc ngủ dài cứ như không bao giờ tỉnh lại.Không ai biết rằng người con gái xinh đẹp kia là linh hồn của gia đình SungMin!
Cậu bất chợt nghĩ đến lời nói của mẹ,nghĩ đến sợi dây chuyền chỉ còn mộ nửa mà cậu đang đeo trên người.Cũng có thể là kỉ vật và là điều gì đó cho những sự việc cậu sắp đối mặt
“Hãy giữ lấy sợi dây chuyền này!Mặc dù nó chỉ con một nửanhưngđó là vật rất quan trong đối với mẹ.Còn viên đá này có màu sắc thay đổi theo tâm hồn của chủa nhân.Nếu tâm hồn của chủ nhân xấu thì nó sẽ có màu rất khủng khiếp,còn nếu chủ nhân có tâm hồn trong sáng thì màu của nó rất đẹp”
Cậu xòe bàn tay của mình đặt sợi dây có hình cánh bướm bị mất một nửa vào lòng bàn tay.Màu trong suốt thật đẹp tượng trưng cho linh hồn trong trắng của cậu…Đẹp và Thuần khiết ~!
——————-
5 Năm Trước

Lúc ấy SungMin còn là cậu nhóc 12 tuổi.Cậu không còn nhỏ nhưng cũng chẳng đủ tuổi để hiểu hết những gì mẹ cậu nói.Nó rất mơ hồ và khó tin
SOẠT
Tiếng  mẹ cậu đặt chiếc hộp xuống dưới sàn nhà.Chiếc hộp ấy màu xanh lá cây,kích thước không to lắm và những họa tiết cực kì đơn giản chỉ được tô điểm lên bằng những đường kẻ sọc
-Con hãy cầm theo chiếc hộp này đi
-Gì vậy mẹ?!
-Đây là thứ cần thiết khi con vào địa ngục.
-ĐỊA NGỤC???
Mắt cậu mở to hết cỡ.Từ nào đến giờ cậu có tin ĐỊA NGỤC với THIÊN ĐÌNH đâu mà tự dưng mẹ cậu lại nói thế?Cậu cũng chưa hề chuẩn bị tâm lý để đónnhận nó.Đúng hơn là Tin
-Ừ,là âm phủ.Địa ngục là cõi âm
-Nhưng mẹ biết từ trước đến nay con hề hề tin trên đời có cõi âm,cõi dương  mà mẹ.Tại sao mẹ lại nói như thế?Với lại bạn con kể địa ngục đáng sợ lắm,con không vào đâu!
-Ừ đó là một nơi đáng sợ.Con nghe mẹ nói này.Rồi sẽ có một ngày con tìm đến nơi đó và sẽ tin vào cõi am,dường.Nhưng SungMinnie là một người con ngoan,mẹ mong con sẽ không phải vào đó….
5 năm trôi qua vẫn là một câu hỏi lớn trong cậu.Cậu vẫn chưa biết nó có ý nghĩa gì với cậu và chính gia đình cậu nữa.Nhưng cậu luôn tin vào lời nói của mẹ-một người tài giỏi và xinh đẹp…
————————–
1:00 PM
Nhà SungMin và SungJin

CẠCH
Tiếng mở cửa của SungJin và SungMin đã quá quen với điều này.SungJin thường xuyên về trễ
-Em về rồi đó à?!Ăn cơm chưa?À hôm nay ba ở lại bệnh viện đó !
SungMin tươi cười dù hai mắt muốn nhắm tịt vào,lồm cồm ra khỏi phòng ngủ
-Ai hỏi anh chứ?
SungJin mặt lạnh tanh nói rồi đóng sầm cưả vào như điệu bộ rất tức giận
RẦM
SungJin quẳng chiếc túi sách xuống giường.Vốn SungJin không thích SungMin,nó chưa bao giờ thân thiết hay quan tâm đến anh của mình dù chỉ một lần.Còn lí do ngay cả nó cũng chẳng thể nào biết được tại sao.Đơn giản là vì nóghét sự có mặt của SungMin hay vì một lí do nào khác?!
-Đồ ngốc nghếch,chả muốn nhìn tí nào!
Ở Bệnh viện
Màn đêm buông xuống lạnh ngắt,lạnh như một người đang ngồi bên cạnh Beak Hwang Ah !.Đó chính là cha của SungMi và SungJin đồng thời là chồng của cô gái xinh đẹp đang nằm trên giường bệnh kia.Nước mặt chàng trai trẻ rơi trong không gian vắng tưởng như mọi thứ đều có thể tan vỡ
Là đau khổ
Là sự chết
Là hối hận
-Hức..hức…Hwang Ah à.Đáng lẽ lúc đó anh không nên đưa em đi theo,nếu không thì…Em đã không gặp tai nạn đó
” Là định mệnh?Định mệnh cho ta gặp nhau,yêu nhau nhưng chính định mệnh bắt em phải xa rời anh!Nếu như anh không chấp nhận lời em nói,nếu như anh không chở em đi…Tất cả chỉ là nếu như mà thôi.Hối hận lớn nhất trong anh là đã mềm lòng cùng em đi về nơi này.Đáng ra chỉ có mình anh thôi thì bây giờ em sẽ hạnh phúc.Thiếu anh Thiên thần cánh trắng vẫn sống tốt mà?!”
Những suy nghĩ miên man để rồi chàng trai đã làm một việc mà người khác cho rằng Vũ Phu:Rút ống thở ô xi ra khỏi người cô gái!
-Hwang Ah à…Anh sẽ phải để em đi ……
End chap 1

1 nhận xét:

  1. oh, mình nghĩ là mình thích fic này, khi đọc cảm thấy rất lôi cuốn... mong ra sẽ sớm ra cháp mới

    Trả lờiXóa